YÊU BẢN THÂN HAY ÍCH KỶ?

Trên hành trình chuyển hóa bản thân khi trở thành cha mẹ, sau khi CHẤP NHẬNHIỂU, mình mới chạm đến được bước quan trọng nhất và cũng là bài học lớn trong suốt cuộc đời mình – YÊU.

BẠN CÓ YÊU BẢN THÂN MÌNH?

Làm mẹ, chắc hẳn có không ít người đã từng như mình:

Có thể dồn mọi tâm sức cho con, nhưng quên mất sự tồn tại của chính mình.

Có thể dành phần lớn thời gian và sức lực cho hàng trăm việc không tên: Chăm sóc con cái, cho con ăn uống, ngủ nghỉ, chơi cùng con, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng…

Nhưng lại cảm thấy có lỗi khi dành thời gian cho chính mình.

Cảm thấy có lỗi khi đặt nhu cầu của mình ngang với của con.

Cảm thấy hổ thẹn khi muốn có thời gian và không gian riêng cho chính mình.

Cảm thấy mình thật ích kỷ khi để con ngồi chơi 1 mình trong khi mình ngồi làm việc mình yêu thích.

Cảm thấy không yên tâm khi giao con cho người khác, nên việc gì cũng muốn tự tay mình làm cho con, mà không nhận ra những việc đó đã ngốn hết toàn bộ thời gian của mình.

Mình cứ như vậy, mải miết 1 thời gian dài mà quên mất rằng:

Làm mẹ cũng là 1 nghề. Như bao công việc khác. Phải có giờ bắt đầu và hết giờ làm…

Quên mất rằng, trước khi làm mẹ, mình là 1 con người.

Quên mất rằng, trước khi con bước vào cuộc sống của mình, mình cũng có nhu cầu và mong muốn chính đáng của riêng mình, mình có những ước mơ và khát vọng, có những điều làm trái tim thổn thức, có những thứ khiến mình mất ngủ vì vui sướng và hạnh phúc nếu làm được.

Quên mất rằng, mình cần thời gian và không gian để đáp ứng những nhu cầu của chính mình, trước khi chạy đi đáp ứng nhu cầu của con hay của người khác…

Quên mất rằng, để học cách yêu con, mình cần học cách yêu chính bản thân mình trước!

CÀNG HY SINH, BẠN CÀNG ÍCH KỶ!

Điều này nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng đây là một bài học to lớn mình nhận ra trên hành trình làm cha mẹ.

Hy sinh” theo định nghĩa là “Chịu thiệt hại, mất mát quyền lợi về vật chất, tinh thần nhằm thực hiện một mục tiêu cao cả, lý tưởng tốt đẹp“.

Vì được quan sát và chứng kiến nhiều lần cùng với những lời ngợi ca những người mẹ tần tảo hi sinh từ bé, nên mình có 1 niềm tin mãnh liệt rằng: Làm mẹ là phải hy sinh. Hy sinh thời gian, công sức của mình cho con cái, gia đình. Thế mới là một ngườ mẹ “đúng nghĩa“.

Nhưng lớn dần lên, mình nhận thấy mọi thứ không phải vậy:

Nếu thật sự là YÊU, thì không có HY SINH!

Trong chữ “HY SINH” đã bao hàm sự mất mát, nên có luôn yêu cầu đòi được bù đắp, nhận lại 1 thứ gì đó, để khỏa lấp cho khoảng trống thiếu thốn.

Trong khi yêu thương thật sự, yêu thương vô điều kiện luôn xuất phát từ sự đủ đầy. Vì đủ đầy nên muốn hiến tặng và cho đi.

Nếu bạn thật sự yêu con, thì việc ở bên con, chăm sóc nuôi dưỡng con là một món quà đối với bạn, bạn làm việc đó vì bạn yêu thích, đâu có gì là “chịu thiệt hại, mất mát quyền lợi” như định nghĩa của 2 chữ HY SINH?

Còn nếu bạn coi việc dành thời gian, công sức chăm sóc con là sự hy sinh, là sự mất mát, thiệt thòi của mình, trong bạn sẽ luôn cảm thấy thiếu thốn, mất mát, và có nhu cầu đòi nhận lại, thì đó còn có phải là YÊU?

Mẹ hy sinh tuổi trẻ cho con, nên con phải “ngoan ngoãn”, phải “nghe lời” mẹ. Không được “cãi”, vì mẹ là mẹ.

Mẹ hy sinh thời gian, công sức, tiền bạc, cho con đi học, nên con phải học giỏi, phải mang thành tích cao về cho mẹ và gia đình “nở mày nở mặt”?

Mẹ hy sinh, đầu tư tất cả cho con, nên con phải học ngành này ngành kia, đi theo con đường “đúng nhất” cha mẹ đã vẽ ra, để làm hài lòng cha mẹ.

Nhân danh tình yêu, nhân danh “sự hy sinh” của mình, ta liên tục đòi con phải đáp trả lại những mong muốn, kỳ vọng của ta, để xứng đáng với “Sự hi sinh” của ta.

Ta cho đi và ta cũng cần nhận lại.

Ta càng hết mình vì con bao nhiêu, ta càng có thể ích kỉ bấy nhiêu.

Bởi ta đã quên mất, chính mình, trước khi làm cha mẹ, cũng là 1 con người.

Có thể khi con còn bé, con sẽ cần rất nhiều sự nuôi dưỡng, chăm sóc, có mặt của ta. Những năm tháng đầu làm mẹ thật không đơn giản, đầy khó nhọc, tận tụy và mệt mỏi!

Nhưng không phải tại con, mà chính ta đã để cho mình bị cuốn vào vòng xoáy đó.

Ta chối bỏ những nhu cầu chính đáng của bản thân, để con cái chiếm hết thời gian của mình. Nếu không phải chăm sóc con, chơi cùng con thì ta cũng lại ngồi lo lắng về chúng. Ta như biến đổi thành 1 người khác. Trở nên nóng nảy, tính tình thất thường, nhiều khi biến mình thành “bạo chúa” hay “sư tử”!

Có bao giờ bạn tự hỏi: Nếu cuộc sống của bạn bây giờ chỉ có con cái, thì khi con trưởng thành khôn lớn, cuộc sống của mình sẽ như thế nào? Mình khi đó sẽ còn lại gì? Có phải mục đích sống thật sự của mình chỉ là con?

Và có bao giờ bạn nghĩ: Con học được điều gì khi chứng kiến bạn “hy sinh” cuộc sống của bạn cho con?

CON HỌC ĐƯỢC GÌ KHI CHỨNG KIẾN BẠN “HY SINH” CUỘC SỐNG CHO CON?

Khi con thấy bạn luôn hy sinh, ưu tiên những nhu cầu đòi hỏi của mọi người xung quanh, đặt nhu cầu của người khác lên trên bản thân mình, con sẽ học được rằng người khác là quan trọng hơn bản thân. Chúng cũng sẽ học cách coi yêu cầu, đòi hỏi của người khác, việc làm hài lòng người khác quan trọng hơn nhu cầu thật sự của bản thân chúng.

Chúng cũng sẽ học cách dẹp bỏ cá tính, che đậy những cảm xúc thật sự của mình, học cách “đeo mặt nạ”, chấp nhận 1 lối sống giả dối để làm vừa lòng số đông.

Đằng sau những tấm mặt nạ là sự oán thán sục sôi, bởi người ta không thể đặt người khác lên trên bản thân mình mãi được!

Ta sẽ tạo ra những “bản sao” của chúng ta. Liên tục chạy theo, thay đổi để làm hài lòng “người khác”, chối bỏ và chôn giấu nhu cầu, khát vọng thật sự của bản thân. Ta sợ khi “được là chính mình”, ta sợ ta khác biệt, ta sợ không được đám đông chấp nhận! Và vì thế, ta liên tục sống trong “cuộc đời của những người khác”, không phải cuộc sống mà ta mong muốn

Nếu bạn muốn dạy con là chính con, muốn con được sống cuộc đời đúng như con mong muốn, muốn con được hạnh phúc, đủ đầy, thì trước hết, bạn phải cho con nhìn thấy những điều đó, ở chính bản thân bạn. Đơn giản chỉ bằng cách: Hãy học cách để yêu chính mình!

CÁCH ĐỂ YÊU CHÍNH MÌNH?

Yêu bản thân? Có rất nhiều định nghĩa khác nhau.

Với nhiều người, đó có thể là việc chi tiền vào những bộ quần áo, những món đồ xa xỉ cho bản thân, đi spa làm đẹp, lướt facebook, mạng xã hội…

Mình cũng đã từng đi làm hùng hục cả tuần, rồi cuối tuần lao vào những trung tâm mua sắm để mua hết món đồ này đến món đồ kia, coi như 1 cách “tự thưởng” cho bản thân sau 1 tuần làm việc vất vả.

Nhưng bạn có biết sau khi “tự thưởng” như thế, mình cảm thấy thế nào không?

Đúng ra, mình phải cảm thấy rất sung sướng, hạnh phúc. Nhưng sự sung sướng ấy dường như chỉ diễn ra trong khoảnh khắc mình chọn món đồ đó và thanh toán.

Còn lại, mình cảm thấy mệt mỏi, uể oải, mất năng lượng và thời gian kinh khủng khi phải lê hết từ của hàng này đến cửa hàng kia, thử hết món đồ này đến món đồ kia, chưa kể tha 1 đống đồ về mà chưa biết là có mặc hay không?

Mà rốt cục, cuối cùng lại cũng chỉ để mình đẹp hơn, đẳng cắp hơn, sành điệu hơn trong mắt người khác.

Một lần nữa, “người khác”, những gì họ nhìn thấy và nghĩ về mình, lại chiếm trọn năng lượng, thời gian và tiền bạc của mình!

Mình tự thưởng mình, vẫn bằng cách đặt người khác lên trên bản thân mình!

Vậy như thế nào là yêu bản thân thật sự?

Sau một thời gian dài loay hoay, thử và sai, mình mới nhận ra:

Yêu bản thân là dành thời gian cho những việc mình yêu thích, cho những thứ giúp mình là chính con người, cho những thứ khiến mình cảm thấy đầy đủ hơn, hạnh phúc hơn…

Với mình, nó có thể là những việc rất bình thường, đơn giản như dành thời gian để im lặng, đọc 1 cuốn sách hay, xem 1 bộ phim thú vị, tập yoga, viết blog, vẽ, làm video hay tỉ mẩn làm những thứ handmade…

Mình yêu bản thân bằng cách làm những thứ giúp cho cơ thể mình khỏe mạnh hơn, tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn, những thứ TẠO RA NĂNG LƯỢNG, sự đầy đủ, bình yên bên trong mình.

Khi mình được bình yên, đủ đầy từ bên trong, mình mới có thể “tỏa ra” năng lượng vui tươi, an lành, mới có thể “tưới tắm” cho con của mình và những người xung quanh những nguồn năng lượng an lành đó.

Khi mình đủ đầy rồi, mình không cần con hay ai khác phải “theo ý” mình, phải đáp ứng yêu cầu kỳ vọng của mình nữa. Mình “phóng thích” mình và con ra khỏi những vòng quay luẩn quẩn.

Khi mình biết cách yêu chính mình, yêu bản thân mình 1 cách vô điều kiện, mình thôi không cần làm mọi thứ để người khác yêu quý mình nữa.

Nếu mình không yêu mình, ai có thể yêu mình đây?

Và sau cùng, cho dù bạn quên tất cả những gì mình đã viết, mình chỉ mong bạn có thể nhớ 1 điều:

Hãy luôn nhớ về hình ảnh ngày hạnh phúc nhất của bạn, khoảnh khắc bạn và người bạn đời cầm chai rượu vang để rót xuống tháp rượu.

Hãy ghi nhớ hình ảnh tháp rượu đó.

Bạn phải đổ đầy chiếc ly đầu tiên, rượu mới có thể tiếp tục chảy xuống những chiếc ly bên dưới.

Trong cuộc sống, để hạnh phúc, bạn cũng phải làm như vậy.

“Rượu” ở đây có thể là thời gian, năng lượng, tình yêu, hay bất cứ thứ tốt đẹp nào khác.

Và chiếc ly đầu tiên, bao giờ cũng phải là BẠN.

Hãy luôn đổ đầy chiếc ly của bạn trước! Khi bạn đủ đầy rồi, trong bạn tự khắc sẽ “trào ra và tuôn chảy”, bạn sẽ muốn chia sẻ tình yêu, năng lượng, thời gian, sự yên bình của mình đến những người xung quanh.

PUT YOURSELF FIRST!

PAY YOURSELF FIRST!

LOVE YOURSELF FIRST!

Có thể bạn cho đó là ích kỷ!

Nhưng với mình, ích kỷ thật sự là khi bạn liên tục rót vào những chiếc cốc khác trước, rồi yêu cầu những chiếc cốc đó “rót trả” lại cho mình “rượu”. Là khi bạn làm mọi thứ để vừa lòng người khác và lại yêu cầu họ làm những thứ bạn muốn để làm vừa lòng bạn!

Hãy nhớ: Không ai có thể mãi đặt người khác lên trên bản thân mình.

LOVE YOURSELF FIRST!

Nó sẽ luôn là chìa khóa cho mọi vấn đề hiện tại của bạn!

Suy cho cùng, bạn đâu có mất gì, khi yêu chính bản thân mình, đúng không?

Be yourself, always!

Hằng SN


Nếu bạn yêu thích những bài viết của mình, hãy đăng lý email để được nhận thông báo về những bài viết mới nhất của mình nhé. Mình sẽ post bài đều đặn vào thứ Tư hàng tuần. Cảm ơn các bạn và hẹn gặp lại các bạn vào thứ Tư tuần sau!

Đăng ký để nhận bài viết mới

10 thoughts on “YÊU BẢN THÂN HAY ÍCH KỶ?”

  1. Cảm ơn chị tui đã có một bài viết rất hay và ý nghĩa. Thức tỉnh mọi người ? nhưng mình ko bit có làm đc nưqx ko khi cứ phải chạy theo vòng xoáy cuộc sống này

  2. Wow, a great article with consistency and coherence from beginning to end. You had good problem-raising and problem-solving skills. I experienced what you mentioned and fortunately, I have realized and am on a journey to change to love myself.
    I am very impressed with your wine tower image. It is true that we cannot give anyone what we do not have.

    1. Thank you for your comment! I’m so happy when I know you have realised this truth and you are on your journey. Wish you the best! You do the best for another people by do the best for yourself first!

  3. Bình Ban Dương

    Bài viết góc cạnh và thấu hiểu lắm em ah. Khi ta hạnh phúc người xung quanh ta nhất là con mới có thể tự thân hạnh phúc. Có mẹ thức tỉnh như mẹ Hằng thì Thỏ chị và Thỏ em sẽ rất hạnh phúc

  4. LÊ THỊ LỆ THỦY

    Wow, một bài chia sẻ rất rất tuyệt vời. Chị bị mê hoặc với lối dẫn dắt và đưa ra luận điểm của em. Ấn tượng với hình ảnh ly rượu đầu tiên được rót tràn đầy và tuôn chảy xuống các ly phía dưới. Một hình ảnh nhắc nhở HÃY YÊU CHÍNH MÌNH ĐẦU TIÊN rất truyền cảm hứng. Chị rất hạnh phúc và biết ơn khi nhận thư của em. Chúc em ngày càng sáng tạo và thành công hơn nữa trên con đường lan tỏa giá trị tốt đẹp đến cộng đồng.

  5. Cảm ơn bạn về chia sẻ rất tuyệt vời! Chúc bạn ngày mới tràn đầy năng lượng!

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *