Hôm nay, khi được nghe câu này, mình đã rùng mình. Quả thực, yêu chính là nhận ra mình trong người khác. Đã bao giờ bạn nhận ra mình trong những người xung quanh, chồng mình, con người, bố mẹ mình, bạn bè đồng nghiệp của mình?
Làm con người thời nay ai cũng quá bận rộn. Chúng ta tin rằng làm nhiều, làm hết sức thì chúng ta mới có đủ, nhưng sự thật có phải như vậy? Thực chất sự đầy đủ không đến từ sự bận rộn, mà có khi còn ngược lại, chúng ta đánh mất sự đầy đủ qua những việc làm mình bận rộn. Bởi sự đầy đủ đến từ an nhiên tự tại, hay còn gọi là sự HIỆN HỮU, CHÁNH NIỆM trong mỗi chúng ta.
Hãy nhìn những đứa trẻ, chúng luôn khao khát được cha mẹ CÓ MẶT, chơi với chúng. Nhưng đa phần cha mẹ ngày nay quá bận rộn, hoặc nếu có ngồi xuống chơi với con thì sẽ luôn là những phép tính thiệt hơn: Hôm nay phải chơi gì, học gì, cho con tiếp xúc với cái gì? Về mặt nào đó, điều đó chính là sự quan tâm của cha mẹ với con cái, nhưng đó mới chỉ là sự quan tâm trên bề mặt, tiếp xúc với con người bên ngoài có hình tướng. Trong sự tiếp xúc với con người bên ngoài có hình tướng này, sẽ luôn là những câu hỏi: Con đã làm gì? Con đã ăn gì? Con đã học gì?… Trong sự tiếp xúc này, cha mẹ luôn giỏi giang, làm được nhiều việc hơn con, nên mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái là không bình đẳng, tình yêu của cha mẹ với con cũng là tình yêu mang tính con người, có điều kiện và dễ thay đổi nếu điều kiện đó không được thỏa mãn.
Nhưng cái đứa trẻ thật sự khao khát không chỉ là sự quan tâm hình tướng. Nó khao khát sự quan tâm đến cái không hình tướng, sự quan tâm và tiếp xúc của con người bên trong của cha mẹ với mình. Nghe thì có vẻ khó hiểu, nhưng có thể đơn giản chỉ là cha mẹ việc nghe, nói, nhìn, tiếp xúc với con bằng sự tỉnh giác và im lặng, đồng hành cùng con mà không mong cầu điều gì diễn ra, chỉ đơn giản là HIỆN DIỆN và CÓ MẶT cùng con. Đã bao giờ bạn nhận ra mình đang ngồi cạnh con mà không có mặt ở đó? Đã bao giờ đang chơi với con mà đầu óc bạn vẫn theo đuổi những dự án, dự định ở 1 nơi nào đó? Cho dù bạn ko cầm điện thoại, ko xem tivi, nhưng chưa chắc là bạn đã có mặt trọn vẹn 100% trong khoảnh khắc bên cạnh con.
Đúng như thiền sư Thích Nhất Hạnh đã nói: Sự có mặt của bạn là món quà to lớn nhất bạn có thể tặng cho người thương của mình.
Khi cha mẹ thật sự có mặt bên con, mối quan hệ của cha mẹ với con cái sẽ là mối quan hệ bình đẳng với 1 tình yêu chân thật, tình yêu không có điều kiện. Đó là khát khao của mỗi đứa trẻ, không chỉ đang là trẻ con, mà còn là khát khao của mỗi đứa trẻ ở trong chính người lớn chúng ta. Nếu không được thỏa mãn, nó sẽ đeo đẳng oán hận khi liên tục mang theo những câu hỏi: Tại sao bố mẹ không NHẬN ra con? Tại sao mình không được YÊU THƯƠNG bởi chính sự HIỆN HỮU, CÓ MẶT của mình? Tại sao phải giống người này người kia, tại sao mình luôn thiếu sót, luôn không đủ trong mắt cha mẹ???
Bản thân mình khi làm mẹ cũng từng có 1 thời gian như vậy, yêu thương con nhưng không đầy đủ, quan tâm con nhưng không đúng cách. Yêu thương và quan tâm với mình luôn là những vẩn vơ đến ám ảnh làm mình bận rộn như cho con ăn gì, uống gì, chơi gì với con, dạy con như thế nào, theo lộ trình ntn là hợp lý? Và đa phần mình cái mình quan tâm chỉ mới chạm đến con người bên ngoài, cái hình tướng con đang thể hiện ra. Cho đến khi mình thử 1 vài lần ngồi xuống, quan sát và để con hướng dẫn, đơn giản chỉ là thật sự HIỆN DIỆN và CÓ MẶT bằng sự tĩnh lặng của cái TÂM bên cạnh con.
Khoảnh khắc ấy mình và nhận ra rằng: Thật sự con cái chúng ta giỏi hơn chúng ta rất nhiều. Con đang cảm nhận, tiếp xúc với cuộc sống bằng cả con người con, hiện diện và có mặt với từng khoảnh khắc, sống an nhiên, trong lành và hạnh phúc. Con đã có 24h trong 1 ngày thật tuyệt vời, còn mình, dù cố gắng cũng mới đang nhắc nhở bản thân chánh niệm mỗi ngày thêm 1 chút. Quả thật con cái là 1 món quà với bất cứ ai làm cha mẹ, “nhìn cây sửa đất, nhìn con sửa mình”.
Làm cha mẹ là 1 công việc cao cả. Phải chăng đến khi nào mình học được cách yêu chính bản thân mình, mình mới có thể dành cho con 1 tình yêu thuần khiết vô điều kiện? Bài học về tình yêu thương có lẽ là bài học lớn nhất ta cần học trong suốt cuộc đời này. Và hẳn là khi mình nhận ra: YÊU LÀ NHẬN RA CHÍNH MÌNH TRONG NGƯỜI KHÁC chắc cũng mới là lúc mình được trưởng thành trong bài học về yêu thương. Bởi lẽ khi đó, tình yêu của bạn với con cái, hay với bất cứ đối tượng nào, mới là tình yêu chân thật, true love, thứ tình yêu trong lành nuôi dưỡng bất cứ ai được tiếp xúc với nó!
Nguyện cầu cho tất cả chúng ta đều có thể YÊU TRONG TỈNH THỨC trong suốt cuộc đời mình!!!
Hằng SN