30 TUỔI VÀ 3 THỨ MÌNH NGỪNG THEO ĐUỔI!

Tadaaaaa!!! Ngày mai là sinh nhật mình! ^^

Thường thì mình hay để ẩn sinh nhật trên fb, zalo, và cũng chỉ tổ chức nhỏ trong gia đình, không up ảnh hay làm gì “rầm rộ”! ^^

Nhưng năm nay thì khác!

Có lẽ là vì sinh nhật tuổi 30 – một mốc khá đặc biệt – nên mình muốn dừng lại và “khua khoắng” lên một chút ở post này!

30 tuổi – có lẽ là mốc mà nhiều người nhìn lại xem mình đã đạt được những gì, mình đã làm được những gì sau một thời gian “trở thành người lớn“: ra trường, tìm việc, tự nuôi sống, lập gia đình, sinh con…?

Nhưng ở cột mốc này, thứ mình muốn nhìn lại nhiều hơn – là những gì mình đã có thể “bỏ bớt“, những thứ mình đã có thể phần nào đặt xuống hay bớt coi trọng, những thứ không còn là những điều “ám ảnh” và điều khiển cuộc sống của mình!

Vì suy cho cùng, tuy có nhiều thứ khác nhau, nhưng chúng ta đều có 1 hành trình chung phải đi qua!

Về tổng thể, chúng ta như những “hành khách” cùng đi chung trên “chuyến tàu” TITANIC – chuyến tàu khởi hành từ khi chúng ta được sinh ra!

Trên “chuyến tàu” này, chúng ta được học và đã giữ cho mình thói quen phải “tích cóp”, “thu nhặt” rất nhiều “hành lý”, những thứ sáng bóng, lộng lẫy và được nhiều người ngưỡng mộ!

Nhưng cuối cùng, khi “tàu chìm”, tất cả những thứ chúng ta đã dùng cả cuộc đời mình để góp nhặt – ta đều phải “để lại” trên tàu!

Vậy mỗi năm 1 lần, có nên xem xét cẩn thận lại những gì mình đang mang theo trên “chuyến hành trình” này? Và chọn ra những gì đáng để tiếp tục mang theonhững gì không đáng để ta tiếp tục “gắn xích” vào đống “hành lý” vốn đã lỉnh kỉnh đầy ứ của mình?

Chính bởi băn khoăn đó, nên ở post này, để chào mừng sinh nhật tuổi 30 – mình muốn viết về 3 thứ mình đã có thể “bỏ bớt” trên “hành trình cuộc đời” của mình!

30 tuổi và 3 thứ mình ngừng theo đuổi!

1. BỚT QUAN TÂM NHỮNG GÌ NGƯỜI KHÁC NÓI

Từ nhỏ đến giờ, mình “có vẻ” luôn được “nhét vừa vặn” trong những “cái khuôn” của xã hội!

Mình cảm tưởng như mình và những người cùng thế hệ với mình như 1 chuỗi “sản phẩm hàng loạt” trên dây chuyền công nghiệp – những đứa trẻ răm rắp nghe lời – học và lớn lên với cùng 1 quy trình, 1 khuôn mẫu, 1 chuẩn mực chung được hình thành “vững chắc” trong đầu người lớn!

Vậy nên, từ bé, cho đến tận bây giờ, đa phần mình vẫn khá rụt rè mỗi khi thay đổi, luôn sống trong nỗi sợ: Sợ người ta cho là điên, sợ người ta nghĩ, sợ người ta hiểu nhầm, sợ mình không giống với số đông…

Dường như tất cả những gì mình làm mà không mang lại lợi ích hay một thứ “vật chất” nào cụ thể đều bị coi là “khác người“, đều sẽ ở trong nỗi sợ “bị đánh giá”, “bị nói thế này thế kia“…

Những điều này, vô hình chung đã bó hẹp rất nhiều lựa chọn, đã khiến mình không ít lần lựa chọn theo những gì “người ta” sẽ nói và ủng hộ chứ không lựa chọn theo sự ủng hộ của trái tim mình!

Cho đến gần đây, khi mình bắt đầu “cởi trói” nỗi sợ, mình bắt đầu lựa chọn LÀM CHỦsống gần hơn với mong muốn, sống thật hơn với chính mình, mình mới nhận ra: Hóa ra, không ai quan tâm đến mình nhiều như mình nghĩ!

Thế giới của mình khi trước đôi khi chỉ bó hẹp trong những ý kiến của 1 số ít người mà mình được gặp – mà đa phần là những người không thật sự quan tâm đến mình!

Vậy tại sao mình cứ phải sống cuộc đời “cho họ“, sống cuộc đời mà họ cho là mình nên sống, mà không phải là sống cho chính mình – người duy nhất biết mình “nên sống” như thế nào?

Ai đó có thể gọi mình là ích kỷ, nhưng theo mình, ích kỷ thật sự là khi ta “hy sinh” cuộc đời mình cho những người khác rồi lại bắt họ “đền bù”, bắt họ hy sinh lại cho mình!

Sao ta không sống cuộc đời mình thật sự muốn sống và rồi chia sẻ nó với người khác – như vậy có phải đỡ lòng vòng hơn không?

Chính vì vậy, đến tận bây giờ, khi mình nhận ra cuộc sống của mình là quá ngắn ngủi để sống theo cách vừa lòng người khác, sống theo những gì người khác mong muốn ở mình, mình chọn dừng lại! Và dần buông bỏ!

Mình bỏ bớt “những gì người ta nói”, bỏ bớt “những nỗi sợ người ta nghĩ gì”, chỉ tập trung vào những điều thật sự đúng đắn và có giá trị với mình!

Quá trình “cởi trói” này thật không đơn giản, nhưng khi “cởi thoát” ra được dần dần, mình thật sự thấy mỗi bước chân nhẹ nhàng hơn, thấy được sự thoải mái và tự do, khi chạm gần hơn đến con người bên trong của mình!

“Người ta” thật sự là 1 hành lý khổng lồ mà mình đã mang theo trong nhiều năm trời mỗi khi đưa ra 1 quyết định nào!

Vậy nên, buông bỏ, đặt bớt “hành lý ” này xuống, mình thấy mọi chuyện đều dễ dàng và nhẹ nhàng hơn!

Sống, chỉ đơn giản là sống! Trải nghiệm và tận hưởng từng giây phút cuộc đời!

Sống cho chính mình và những người tin tưởng mình!

2. BỚT CẦU TOÀN

Trước khi, mình là 1 người khá “cầu toàn“. Mình luôn muốn mọi thứ phải thật chỉnh chu, thật hoàn hảo trước khi “show” ra, mọi thứ mình chạm tay vào đều phải là “the best“!

Nhưng giờ, khi gần chạm mốc 30 tuổi, mình mới nhận ra, mọi thứ tốt đẹp nhất, đều nằm ở quá trình, chứ không phải ở kết quả!

Mình có thể chỉ show cho mọi người thấy những kết quả tốt nhất! Những tác phẩm tuyệt nhất! Những khoảnh khắc rực rỡ nhất!

Nhưng mọi người sẽ không thấy đằng sau đó là những ngày tháng khó nhọc, những thời gian chông chênh, những khoảng trống khó khăn đế chạm đến cái đích đó!

Vậy nên mình lựa chọn bớt cầu toàn, và cho mọi người thấy sự trọn vẹn!

Mọi người sẽ thấy kết quả, nhưng sẽ thấy cả những khó khăn trong quá trình làm ra kết quả đó!

Sẽ rất là vui nếu chỉ chia sẻ những giây phút hạnh phúc! Nhưng vẫn rất ổn, nếu mình chia sẻ thêm cả những điều còn dang dở, những ngổn ngang, những khúc mắc, những lúc nghi ngờ bản thân hay tuyệt vọng!

Hoàn thành hơn hoàn hảo! Và mình chọn nó, sự trọn vẹn để chia sẻ đến mọi người!

Nó làm mình nhẹ nhõm, và mình tin, nó cũng làm những người xung quanh mình nhẹ nhõm!

Mình không cần HOÀN HẢO, nhưng mình sẽ luôn học cách HOÀN THIỆN chính mình!

3. BỚT “SỐNG ẢO”

Cuộc sống hiện đại với đầy đủ các thiết bị công nghệ khiến ngày nay dường như chúng ta chỉ nhìn nhau qua cái avatar trên facebook hoặc instagram!

Thay vì gặp nhau nói chuyện và cười đùa, chúng ta chuyển sang những tin nhắn chat, những icon nghiêng ngả!

Những trải nghiệm thực dần bị thay thế bởi những lần “vuốt và chạm“, bởi những cái “sự ảo”!

Nếu là trước kia, mình gần như bị “hút” hoàn toàn bởi cái điện thoại và các ứng dụng mạng xã hội! Nói đúng ra: Điện thoại làm chủ thời gian, làm chủ cuộc sống của mình, và mình không khác gì 1 tên “nô lệ” – “dâng hiến” toàn bộ sự chú ý, tập trung, thời gian và năng lượng của mình cho những bức ảnh chỉnh đi chỉnh lại, cho những lần đếm like, tim hay mong ngóng trả lời từng comment!

Nhưng bây giờ, đến khi chạm ngưỡng 30s, mình đã dần học được cách “làm chủ” cái điện thoại, trả nó về đúng vị trí là 1 công cụ hỗ trợ việc liên lạc và giao tiếp khi cần tiếp, chứ không còn là “ông chủ” của cuộc sống mình nữa. Như đã chia sẻ trong bài viết – 2 tháng xóa facebook khỏi điện thoại – What’s happened? – mình thật sự thấy hạnh phúc hơn, tự do hơn với việc giới hạn sử dụng thiết bị hàng ngày!

Mình cũng bớt “sống ảo” nhiều hơn, mà chọn cách “Sống thật”, thật sự sống trong mỗi giây phút của mình!

Đến khi nào bạn có thể nhận ra mỗi bữa ăn hay mỗi khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống của bạn không cần phải trở thành 1 “tài liệu” cho tài khoản fb, instagram hay bất cứ ứng dụng mạng xã hội nào, bạn sẽ dễ dàng chọn cách “sống thật” nhiều hơn, bạn sẽ dễ dàng học được cách tắt các ứng dụng xã hội trên điện thoại lẫn trong tâm trí mình!


30 tuổi – mình đã trở thành 1 phiên bản THẬTTHẬT hơn với chính mình!

Và như một cách tự nhiên, mình muốn mời gọi những người xung quanh, trở thành phiên bản THẬT nhất của chính họ!

Không màu mè, không tô vẽ, chỉ đơn giản là sống, sống trong từng khoảnh khắc nhiệm màu!

Sieze your moment!

Happy birthday to me! <3

Be yourself, always!

Hằng SN

=> Câu hỏi nhỏ dành cho bạn:

Bạn bao nhiêu tuổi?

Và bạn đang theo đuổi điều gì?

Nếu bạn yêu thích những bài viết của mình, hãy đăng ký email để được nhận thông báo về những bài viết mới nhất của mình nhé. Mình sẽ post bài đều đặn vào thứ Tư hàng tuần. Cảm ơn các bạn và hẹn gặp lại các bạn vào thứ Tư tuần sau!

Đăng ký để nhận bài viết mới

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *