MAY QUÁ!

Hôm nay, mình mở cửa bước vào buồng tắm như mọi khi. Vừa đi được 2 bước thì mình bị trượt chân. Ngã.

Cú ngã đau điếng, mình nằm luôn ra sàn. Phải mất 5-7 phút sau mới bình tĩnh và đứng lên được.

Câu chuyện này nghe rất bình thường, có thể xảy ra với bất cứ ai!

Nhưng cái đáng nói ở đây, là điều mình nhận ra và ngạc nhiên về chính mình!

Ngay trong lúc trượt ngã, bất ngờ, đau điếng và phải nằm im 1 lúc mới đứng dậy được, mình buột miệng nói: MAY QUÁ!

Mình nói gần như tự động, ngay khi mình nhận thức được là mình vừa bị ngã và đang rất đau!

Ngay lúc đó, mình cũng không ý thức nhiều về điều này lắm, chỉ cảm nhận cái đau rồi lúc sau lồm cồm đứng dậy.

Nhưng giờ ngồi nghĩ lại, tự thấy: Oa, bản thân mình đã thay đổi nhiều quá!

Trước đây, nếu mà “tự dưng” bị ngã như thế, phản ứng đầu tiên của mình là sẽ lầm bầm chửi rủa và đổ lỗi.

Ai đổ nước ra nhà vệ sinh thế này? Tại sao chỗ này đi lại trơn thế? Sao cái chậu lại nằm chỗ này…. Vân vân và mây mây.

Nói chung, là do lỗi của người khác, và việc đến với mình là đen đủi, xui xẻo.

Chưa kể sau đó sẽ là than vãn, kêu ca… Hết 1 ngày dài trong sự “đen đủi” và nhấn mạnh về cái “đen đủi” của mình.

Đó là Hằng của trước kia đó!

Còn hôm nay, khi đứng trước cú ngã đau điếng và bất ngờ, mình cũng không nghĩ tại sao mình lại auto nói ra 2 từ: MAY QUÁ!

Dù ngã rất đau, nhưng may quá mình không đập đầu!

Lúc đó, mình ở nhà 1 mình, giả như có ngã bất tỉnh thì chắc nhanh phải 5 tiếng sau mới có người biết. May thật!

May quá là mình ngã chứ không phải con mình!

May quá mình không bị đập hay thương ở đâu nữa!

May quá – 2 từ tưởng chừng đơn giản, nhưng là 1 sự chuyển hướng suy nghĩ cực kỳ lớn ở nơi mình!\

Thay vì tập trung vào những điều bất lợi, mình đã tập trung vào những điều tốt đẹp mà mình đang quá!

Không phải: Đen quá, nó xảy ra với mình!

Mà là: May quá, đã không tệ hơn!

Chỉ cần thay đổi câu nói thôi, như 1 cách tự động, mình chuyển hướng tập trung sang những điều tốt đẹp mà mình vẫn đang có, hơn là những thiệt thòi, đen đủi mình đang phải nhận về!

Thay đổi câu hỏi, thay đổi cuộc đời là có thật!

Với mọi người, đó có thể là điều bình thường.

Nhưng với mình, để có thể phản ứng tự động nhanh chóng như thế, là cả 1 hành trình thay đổi.

Nên nếu có ai đó hỏi: Hằng học để làm gì, đọc sách để làm gì, mọi thứ tạm tạm là được rồi cần gì phải học nữa!

Thì câu trả lời là đây, trong chính từ: MAY QUÁ này!

Mình học để mở rộng tư duy, thay đổi cách nhìn nhận, để chuyển hóa cảm xúc, để thay đổi cách phản ứng của mình với những tình huống cuộc đời mang lại.

Để có thể nói “May quá” trong cú ngã sáng nay!

Nên lần tới, nếu có ai hỏi: Hằng học tập phát triển bản thân để làm gì?

Thì Hằng sẽ trả lời: Để mình có thể nói “May quá” trong mỗi lần trượt chân.

Bớt những cáu giận, khó chịu. Thêm nhiều sự an vui, đón nhận và thảnh thơi!

May quá, là mình đã bị ngã để nhận ra điều này!

Dù giờ chân vẫn đang đau, nhưng biết ơn nó, đã giúp mình nhận ra cả hành trình thay đổi của bản thân, từ ĐEN QUÁ sang MAY QUÁ!

👉Thêm nữa không quên:

1/ Luôn đeo dép khi đi vào nhà tắm

2/ Đi chậm và chú tâm hơn trong từng bước chân của mình!

1 cú ngã có quá nhiều bài học!

May quá, lãi đơn lãi kép, nhỉ! 🙂

Be yourself, always,

Hang Le Thuy

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *